Trong một lần về công tác tại ĐH Y Thái Bình, ban biên tập chúng tôi đã có dịp phỏng vấn bác sĩ-nhà thơ TVP. Đó là một buổi chiều mùa xuân, Tôi gặp anh khi anh đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá sân trường. Anh tâm sự: chiếc ghế đá này là nơi "anh chót làm điều dại dột". Và trong tâm trạng đó, anh xuất khẩu thành thơ. Mời độc giả cùng thưởng thức và đóng góp những nhận xét quý báu.
EM!
Anh vẫn mãi khắc ghi:
Em-Người con gái ấy!
Người con gái anh thương,
Người anh luôn thầm nhớ
Không cần đến phấn son
Không quần jean,không giầy cao gót
Với áo dài yêu thương
Em bừng lên rực rỡ
Trong muôn nẻo đường đời
Em chọn riêng nghề giáo
Với tình yêu giản dị
Em gieo mầm yêu thương
Giọng nói em hiền hòa
Trái tim em ấm áp
Đôi mắt em dịu hiền
Tôi yêu em say đắm!
Trong ánh nắng ban mai
Hay trưa chiều nắng gắt
Lúc hòang hôn rực lửa
Em cùng tôi,sánh bước!
13/04/2009
tinh hinh la lau lau roi khong co bai tho nao tang em yeu . chac dao nay nhieu viec ban mai qua nen khong con tam trang ? hay la trai tim khong con nhieu cam xuc
Trả lờiXóaTraj tjm
Trả lờiXóaBỞI VÌ CON NGƯỜI TA LUÔN CÓ NHỮNG THỜI ĐIỂM CÓ NHỮNG CẢM XÚC NHẤT ĐỊNH MÀ ! ĐÚNG KHÔNG CẬU
Trả lờiXóađúng! nhưng ngọn lửa mà được giữ ấm thì thật tuyệt!
Trả lờiXóa