Thư gửi em, sinh viên y khoa tương lai.
Em thường nói với anh rằng em thích ngành y vì với nó, em sẽ có một thu nhập cao, một cuộc sống sung sướng và đầy đủ. Vì vậy, chính lý do kinh tế em sẽ chọn y khoa.
Nhưng em ơi, em có biết, mức lương của anh hiện nay, không thể hơn thu nhập của một chị công nhân, một anh nông dân chứ đừng nói đến một anh kỹ sư vi tính hay một chị thư ký giám đốc. Và cũng đừng bàn đến một anh nghệ sĩ hài hay một chị ca sĩ bởi thu nhập của bọn họ chắc chắn gấp vài chục đến vài trăm lần bọn anh. Nhắc đến mà thấy tủi thân, tự nhận thấy cái nghề mình thật bạc bẽo…
Là một y bác sĩ, em chỉ có thể gọi tạm là đủ sống, nhưng để có một cuộc sống sung sướng, đầy đủ thì có lẽ em nên bán rẻ lời thề Hippocrate hoặc bỏ mặc y đức của mình dưới bàn chân.
Em thường nói với anh rằng em chọn nghành y vì đó là nghành nghề được xã hội tôn trọng, và là một nghề cao quý. Là y bác sĩ, em sẽ ngẩng cao mặt, ưỡn cao ngực đầy tự hào với cái bảng tên sinh viên y khoa. Chính lý do được mọi người kính nể nên em chọn y khoa.
Ừ, đúng là y khoa là nghề cao quý thật nhưng nó lại không phải là một nghề mà nó là một cái nghiệp. Cái nghiệp mà chỉ có người trong ngành mới cảm nhận được.
Khi là sinh viên y khoa, mỗi sáng bọn anh phải lăn lê ngoài hành lang bệnh viện, mỗi chiều lại phải lau quần bên giảng đường, mài đít nơi thư viện và mỗi đêm trực phải bò trường nơi góc phòng bệnh. Và lúc nào trông bọn anh cũng không khác gì một lũ ăn xin trong bệnh viện (mỗi khi nhắc lại là một lần buồn, mọi người tôn trọng sinh viên y khoa thế mà).
Mỗi khi khám bệnh, bọn anh không chỉ cần phải hỏi mà còn cần phải xem nước tiểu, phân, nước bọt, đàm, nhớt… nói chung là tất cả các chất thải, chất hôi thối của bệnh nhân xem có cải thiện so với trước không. Ừ, thì cao quý với những con người mà ngày ngày, đêm đêm xem xét từng sự thay đổi về mọi thứ phế thải đầy hôi thối của bệnh nhân em nhỉ?
Em thường nói với anh rằng em yêu nghành y vì khi ra trường, em dễ dàng kiếm việc làm, dễ dàng có chỗ đứng trong xã hội. Chính lý do việc làm nên em chọn y khoa.
Ừ, anh biết rằng em nhận thấy mỗi năm, cả nước có hơn 2000 y bác sĩ tốt nghiệp trải từ khắp đất nước, từ Hà Nội, trái tim cả nước, Thái Bình, vựa lúa của tổ quốc, vào Tây Nguyên, Huế rồi tới TP HCM, thành phố mến yêu của chúng ta cho đến Cần Thơ và những vùng đất phía nam.
Trong khi đó, mỗi năm, chỉ riêng ĐH Kinh Tế TP HCM đã có hơn 10.000 cô cử, cậu cử thì chắc mẩm em sẽ dễ kiếm việc ư? Nếu thế thì đã không có chuyện đau lòng khi các y bác sĩ đi làm trình dược viên tại các bệnh viện bị bảo vệ đuổi chạy có cờ, hoặc nhiều y bác sĩ phải bỏ nghề để theo đuổi một công việc khác, hoặc nhiều y bác sĩ phải đi làm công quả tại các bệnh viện lớn nhỏ, em nhỉ?
Em hãy nói:
Em thích mặc áo blousse trắng vì khi mặc nó trên mình em sẽ ý thức được bản thân, ý thức được công việc em đã làm, đang làm và sẽ làm.
Em thích được giúp đỡ mọi người vì em muốn được chia sẻ sự đau đớn của những bệnh nhân ung thư, sự vật vã của những bà mẹ khi sanh đẻ, hay cảm thông trước những mất mát của thân nhân khi người bệnh lìa đời.
Em thích học y khoa vì em muốn tự chữa bệnh cho bản thân, gia đình và cho mọi người xung quanh.
Và em hãy nói em thích y khoa chỉ đơn giản vì nó là một sự kết hợp của nghệ thuật – khoa học – xã hội với tình cảm – lương tâm- trách nhiệm.
BS Hồng Hà – TPHCM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét