ngẫm nghĩ

Dù đục, dù trong con sông vẫn chảy.
Dù cao, dù thấp cây lá vẫn xanh.
Dù kẻ phàm tục hay kẻ tu hành.
Đều phải sống từ những điều rất nhỏ.
Ta hay chê cuộc đời méo mó.
Sao ta không tròn tự trong tâm ?
Đất ôm cho những hạt nảy mầm
Nhưng chồi tự vươn lên tìm ánh sáng.
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng.
Thì chắc gì, ta đã nhận ra ta?

5 nhận xét: